Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Ta Về

ta về ngọc đã hóa bùn
vườn xưa nhà cũ lạnh lùng chia tay
mồ hôi ướt áo lưu đày
dấu đâm lút cán phơi bày lẻ loi
trái tim dột nát tơi bời
cầm trang niên thiếu khóc đời xác xơ


ta về gom hết bơ vơ
khơi vầng trăng dậy làm thơ níu tình
tưởng như người vẫn chờ mình
dè đâu khan cổ gọi tình mất tiêu
ngậm ngùi chân bước liêu xiêu
vết thương chí tử ít nhiều di căn

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Đưa Người Về Quê Hương



Ừ tui sẽ đưa O về thăm Huế
Tui thiệt thà O cảm động khôn O
Tui sẽ cùng O về thăm thôn Vĩ
Nhìn hàng cau tui nhớ quá O nì

Tui sẽ đưa O về thăm Đại Nội
Tử Cấm Thành chờ một bóng O thôi
Đường phượng bay mù sương trên lá cỏ
Tôn nữ xưa chắc đep như O rồi

O nhớ nghe sáng mùa đông tui đợi
Trời lạnh nhớ quàng khăn tím chơi vơi
Tui đi bên O nghe mình bối rối
Bao nhiêu năm tui vẫn mãi nghẹn lời

O nhớ nhé đừng để tui buồn tủi
Cõi đời ni tui chằng thấy chuyện vui
O hẹn làm chi để tui trăn trở
Nghe đâu đây có một sợi bùi ngùi

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Cuộc Tình Vu Vơ

Có mấy sợi tóc rối
Bỏ quên ngăn vở tình
Lâu rồi không ai hỏi
Nên tóc buồn làm thinh

Có một chút linh tinh
Làm rơi ở đâu đó
Một hôm vội đi tìm
Nỗi niềm riêng chưa tỏ

Có một ngày chim nhỏ
Bay lang thang khắp trời
Đi qua miền nhung nhớ
Bỗng dưng thấy bồi hồi

Có một thời tinh khôi
Trong trái tim dại khờ
Hồn thanh tân mãi miết
Yêu rất nhiều vu vơ



Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Nhắn

Về chi để lạc dấu tình
Phong ba mấy trận nên mình mất nhau
Về chi rốn ngẩn ngơ sầu
Bên thềm dĩ vãng tóc râu bạc màu

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

Thao Thức



Đêm khuya sao lòng trống vắng
nghe chừng chan chát bờ môi
buồn rót vào ly rượu đắng
nặng lòng mấy ngọn lẻ loi

nước mắt từ lâu chảy ngược
len vào bám rễ tim gan
tiếng sầu đi theo vận nước
đối mặt quân thù tham lam

hởi ai còn chưa thức tỉnh
hãy ngồi gẫm chuyện ngày xưa
hồn thiêng núi sông linh hiển
bao lần đuổi giặc  nhớ chưa

muôn người cùng nhau đứng dậy
đốt lửa theo dấu tiền nhân
màu cờ Quang Trung thắm lại
vẻ vang trang sử Lý, Trần

biển trời liên miên nỗi sóng
làm người không lẽ khoanh tay
bởi hòa bình là chiếc bóng
nên thề quyết tử hôm nay

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Bóng Xế


rãnh rang ra mái hiên ngồi
bới tung dĩ vãng tìm thời đôi mươi
vung tay thắp sáng nụ cười
có trong ngang dọc mấy mùa tóc xanh
săm soi lục lạo thanh xuân
bài thơ trăng đã nửa chừng chênh vênh
thở dài rụng hết ngông nghênh
còn bao lâu nữa lãng quên cuộc đời

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Tóc Thề


Bắt gặp ngọn tóc ngang vai
Đi nhanh cho kịp dấu hài em qua
Tóc thề óng ả từ xa
Muốn làm chiếc lước lân la bên người
Tóc thề che chắn nụ cười
Thấp thoáng má núng hồn trôi dại khờ
Ai xui cơn gió bất ngờ
Làm bay nếp tóc trắng bờ suối hương
Tay ngoan vén sợi thiên đường
Yểu điệu thục nữ lung linh nắng hè
Rảo chân theo bước em về
Tóc lay vạt áo bốn bề thành thơ 
Nhờ em lượm được giấc mơ
Ngược xuôi rồi vẫn ngẩn ngơ tóc thề.

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Bài thơ trêu gã ngựa

mỗi năm được có một ngày
gã ngựa bốc phét vui ghê
tưng tưng tung bờm lả lướt
hí ha hí hửng khỏi chê

đi hoang một lần thử coi
vó câu tan nát giang hồ
ngựa chiến nên nài càng giỏi
loay hoay đố thoát trận đồ

thả rông còn hơn buộc kỹ
miệng mồm lớn lối ta đây
trượng phu dương oai khẩu khí
về nhà sợ vợ ai hay

biết được ngày sinh gã ngựa
thích quá mần thơ chọc chơi
tìm thử ai người dấu mặt
ui cha đừng có than trời

mai sau vẫn là thân ngựa
phi lui phi tới nhẩn nhơ
một ngày tạm quên kềm kẹp
trong đời ai chẳng nằm mơ



Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

Câu chuyện màu hồng

Có câu chuyện màu hồng

khi hai đứa trẻ ra đời

ở hai nơi không biết nhau

màu hồng tinh khôi

khi tuổi thơ chưa vướng niềm đau


Vẫn một màu hồng

khi cả hai chưa hẹn hò nhau


rồi thì trời xui đất khiến họ gặp gỡ

vẫn màu hồng rạng rỡ

những bông hồng của yêu thương

mà ai cũng có hơn một lần trong đời

màu hồng rạng ngời

cũng là lẽ thường.

trong vấn nạn yêu đương


rồi thì cũng như những bông hồng

sau những lần giận hờn

họ chia tay

mất hết thiên đường


Khi hai người mất nhau

khởi hành bằng những hờn giận phi lý

hờn giận trở thành cơn đau

và như em biết

là màu hồng đã chết

cũng là đoạn kết một chuyện tình


tự tay em giết chết màu hồng

tự tay tôi bóp nát màu hồng

cả hai ta đều là đao phủ

mà sử sách tình yêu đã quên tên khi luận tội

còn hai trái tim dật dờ hấp hối

với dĩ vãng là màu hồng tinh khôi


em, em có biết tôi thương tiếc màu hồng cỡ nào không?

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Vung Tay



vất đi mấy miếng rối bời
vất đi mấy miếng trời ơi tội tình
vất hết đi để một mình
nhìn trăng mộng miếng linh tinh với người
vất đi mấy miếng ngậm ngùi
đêm thâu giữ chặt niềm vui vội vàng
vất đi mấy miếng ngổn ngang
con tim chín tới rộn ràng mới keng
vất đi tuốt luốt bon chen
miếng xuân roi rói dâng em ngọt bùi

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

Họa sĩ

Vẽ chi
cho tiếc ngày xưa
Trăm năm một cuộc nắng mưa
xót tình
Vẽ làm sao
hết chuyện mình
Màu xanh dĩ vãng
cũng đành phôi pha

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Sầu Tình



gai sầu sắp lớp tim ta
bởi em nhón gót bước ra bước vào
bỏ quên quai guốc hồ đào
nghiến lui nghiến tới máu trào lệ rơi

hương tình tan biến mất rồi
mặn nồng theo gió cuối trời riêng em
từ yêu vốn rất cũ mèm
mà sao khi thiếu lại thèm kinh niên

say người mấy thuở cuồng điên
một hai ngơ ngẩn không yên đứng ngồi
cầm tờ thiệp cưới nghẹn lời
coi như chấm hết ngậm ngùi mênh mông?

trời cao thấy tội mủi lòng
mưa ráng níu áo người dưng theo chồng
nhưng mà sáo vẫn sang sông
em run hạnh phúc ta đong nỗi buồn

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Hun Đứng

1- Thơ Phan Ni Tấn

Mùng 1 Tết trịnh trọng mình khiêng thêm một tuổi
Bạc trên đầu theo gió phất phơ bay
Cái tuổi ngon lành như mấy sợi trời mây
Mình nuốt hết niềm vui vào trong bụng

Mùng 1 Tết lụm khụm cõng hồn đời nao núng
Nghe trái tình vẫn trào bọt thân tâm
Ngắm mấy em đào em mận du xuân
Mình phành ngực mình sung thiên bất tử

Theo hưng phấn cỡi hồn phi về quá khứ
Nếm cái môi non còn cất thuở ban sơ
Con bé ăn nước mắm đi hẹn với anh khờ
Đôi môi con nít ôn mệ ơi nó mặn

Con nít chừ chắc cũng đang già lắm
Theo chồng con trôi giạt biết phương nào
Kiểu hun đứng suốt đời hai đứa khát khao
Cái môi mình dính vào cái đôi môi mọng

Mùng 1 Tết nắng xòe tia lửa rộng
Mình điểm tâm bằng mớ kỷ niệm xưa
Gấp thời gian từng nếp hỏi già chưa
Chắc còn trẻ nên mình còn ốt dột

2- Họa của Hạt Dưa

Qua Tết rồi nên cũng hết kiêng khem
tha hồ ngó mấy em đỏng đa đỏng đảnh
hồn thả rộng để tình đơm bông chỏng chảnh
thấy rộn ràng trở lại buổi mới yêu em

Hết Tết còn xuân nên còn phơi phới
và tim yêu luôn réo gọi lia phanh
nhìn em nào cũng cứ muốn xưng anh
tóc đã bạc nhưng tình xanh mướt rượt

và cứ thế ta la đà dĩ vãng
anh cao kều hun con nhỏ thấp le te
nhỏ nhón lên mình cúi xuống canh me
vì hun đứng nên cái hun đầu tiên trật chổ

mới đó mà mấy chục năm chăm bẳm
em ngày xưa có nhớ cái hun xưa
hun khát khao chắc lưỡi cũng chưa bưa
hun trúng mũi có mùi tanh nhờn nhợn

mấy chục Tết qua em anh già chát
nhớ chuyện xưa bỗng trẻ lại bất ngờ
cái hun đứng lui cui khật khờ trật chổ
cũng ấm lòng trong hơi lạnh xuân sang

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Khi Chênh Vênh Nhìn Mập Mờ

1- Thơ Ngu Yên

Sợ tan vỡ đá ôm nhau thành núi
sợ chia lìa nước quấn quít thành sông
sợ bóng tối mặt trời mặt trăng luân phiên thắp sáng
sợ cô đơn chim hót thành bầy
sợ quên mình nắng in đời chiếc bóng
sợ cảnh buồn đất trùng điệp nở hoa
sợ lạnh lẽo cây mùa đông chôn lá
sợ ngày mai nên gọi hôm nay

Sợ tan vỡ em ôm tình hóa núi
sợ chia lìa em chịu đựng lòng sông
sợ bóng tối em hải đăng chờ đợi
sợ cô đơn em giữ chặt bóng người
sợ quên nhau em bảo tàng dĩ vãng
sợ cảnh buồn em tự hóa thành hoa
sợ lạnh lẽo, em biết không, trước sau gì cũng lạnh
sợ ngày mai, em biết rồi, mai nữa sợ ngày mai

2- Cảm tác của Hạt Dưa

Yêu tan vỡ sông rời nguồn chia nhánh
yêu chia lìa trời đất cách xa nhau
yêu bóng tối đêm dài luân vũ
yêu cô đơn núi đứng một mình
yêu lãng quên bắt đầu từ hiện tại
yêu nỗi buồn cây chẳng đơm bông
yêu lạnh lẽo mùa đông băng tuyết
yêu ngày mai nên chẳng nhớ hôm nay

Yêu tan vỡ anh thả mỗi bắt bóng
yêu chia lìa anh hờ hững tình em
yêu bóng tối anh trùm mền hò hẹn
yêu cô đơn anh thả lỏng cuộc đời
yêu lãng quên anh tro than dĩ vãng
yêu nỗi buồn anh mò mẫm làm thơ
yêu lạnh lẽo, anh phất phơ đời du tử
yêu ngày mai, anh bấm nút thời gian

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Chữ Tình

không ai định nỗi chữ tình
mà ai cũng vận vào mình là sao
tình là một chút lao xao
đêm tương tư đến lúc nào chẳng hay
tình là hơi hướm mây bay
bồi thêm chút nhớ những ngày xa em
tình là trọn vẹn êm đềm
xa xôi gần gũi thân quen lạ lùng
tình quắn quít tợ côn trùng
trần gian chia nhánh nối từng bước đi
phập phồng lo sợ chia ly
cứ vun vén mãi nên khi rã đàng
đau thương chua xót ngỡ ngàng
than trời nước mắt hai hàng tình ơi

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

thấy ghét người dễ sợ

viết làm chi mấy câu nghe não nuột
hình như ai rất tỉnh táo khi đùa
lầm lẫn nặng nên mắt sầu cỏ ướt
có gì đâu trăn trở mấy mùa xưa

đi đâu mất để trường buồn lớp nhớ
và một người thao thức tóc thôi bay
ngày con gái long đong hồn cỏ úa
bóng người đi xa tít cuối trời mây

chuyện cũ quá nên dần thành kỷ niệm
chút mây mù trên sương khói trong veo
bao thương tiếc rớt dần bờ lau lách
lâu quá rồi quên thủa có người theo

đôi phút rãnh thấy ghét người dễ sợ
ở trên cao ban phát mấy vần thơ
trổ tài hoa dụ dỗ mấy em khờ
rồi trốn biệt sợ gánh tình mang nợ

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Lá Rụng

Người đàn bà nhớ người yêu

nên khóc

trong chiều


Nghe đâu đây

giọng hát Yves Montant

lưu luyến

Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,*

Les souvenirs et les regrets aussi



Cuộc đời thiếu phụ

như những chiếc lá mùa thu

rơi rụng

úa tàn


Người đàn bà nhìn mưa

buồn như giọt nước

đâu rồi những đêm xưa



Người đàn bà

nhớ tiếc ngày vui

qua mau

cũng đành như chiếc lá khô

lìa cành

cũng đành như chiếc bóng

bên mình

nay thành tro than


Nous vivions, tous les deux ensemble,*
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
Et la vie sépare ceux qui s'aiment,
Tout doucement, sans faire de bruit.
Et la mer efface sur le sable,
Les pas des amants désunis...

[Hai chúng ta đã từng bên nhau
Cả hai ta từng yêu nhau mặn nồng
Cùng bên nhau và vẽ hoa giấc mộng
Nhưng cuối cùng rồi cũng chia tay
Đành xa nhau trong nỗi dịu dàng
Và biển xoá những dấu chân trên cát
Để những người tình mất dấu tìm nhau.]


Người đàn bà đã chết

nhẹ nhàng

thành nấm mộ hoang

có chiếc lá xanh khóc người

* Les feuilles mortes- Jacques Prevert

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Cột Tình



Cột tình để khỏi mất nhau
Cột cho thật chặt khỏi sầu môi hôn
Cột cho chín tới linh hồn
Cột hiện hữu với vô thường mênh mông
Lắt lay ngọn cỏ giữa đồng
Vì cột chưa chặt nên buồn hai tay
Trời xanh thả lỏng mây bay
Hóa thân mưa bụi thở dài muôn niên
Cột nhau hai chữ tơ duyên
Nhùng nhằng chi mấy cũng yên phận người
Cột gần đến cột xa xôi
Cột thương vào ghét cột vui vào buồn
Cột không gian với thời gian
Cột chông chênh với bình an mặn nồng
Cột cho lưu lạc về nguồn
Cột cho sống chết chập chờn như nhau

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Tặng Ngu Yên

Biển trẻ lại như tình non chưa chín
Nhớ làm chi những vớ vẫn tình cờ
Tiếc làm chi mấy lỉnh kỉnh vu vơ
Chuyện của mình rao bán mấy mùa trăng

Tim óc đó khẳng khiu thời thiếu nữ
Lớn theo tình rồi cũng chợt phôi pha
Tình lâu năm bỗng nguyên hình ảo ngữ
Buổi nguyệt về lây lất trận phong ba

Cứ rối rắm so đo tình được mất
Cọng trừ nhân chia mấy bận cho vừa
Khi ta chết hồn treo bên bức vách
Lệ hai hàng em thấm thía nghĩa yêu

Ai tà tà đêm đêm làm giun dán
Ai nỉ non như dế khóc giữa đêm khuya
Còn ngụy trang thiêu thân cánh mỏng phật phờ
Ban ngày tới cuối đầu làm ẩn sĩ


Ôi tệ quá vì cả đời diễn kịch

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

Rủ Em Chào Đón Mùa Xuân

hẹn em
mở cửa chờ Xuân
đầu năm
xông đất
nợ nần dễ quên
xua tay
buồn rớt bên thềm
thành hoa
thương nhớ
cho em để dành

lộc xuân
nhờ đó thêm xanh
mưa xuân
mấy hạt
ươm nhành thủy chung
hương xuân
rất đỗi vô cùng
tình xuân
roi rói
thơm lừng quanh năm

mùa xuân
đừng ngại xa xăm
mân mê
con chữ
sắp hàng đón Xuân