gai sầu sắp lớp tim ta
bởi em nhón gót bước ra bước vào
bỏ quên quai guốc hồ đào
nghiến lui nghiến tới máu trào lệ rơi
hương tình tan biến mất rồi
mặn nồng theo gió cuối trời riêng em
từ yêu vốn rất cũ mèm
mà sao khi thiếu lại thèm kinh niên
say người mấy thuở cuồng điên
một hai ngơ ngẩn không yên đứng ngồi
cầm tờ thiệp cưới nghẹn lời
coi như chấm hết ngậm ngùi mênh mông?
trời cao thấy tội mủi lòng
mưa ráng níu áo người dưng theo chồng
nhưng mà sáo vẫn sang sông
em run hạnh phúc ta đong nỗi buồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét