Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Hun Đứng

1- Thơ Phan Ni Tấn

Mùng 1 Tết trịnh trọng mình khiêng thêm một tuổi
Bạc trên đầu theo gió phất phơ bay
Cái tuổi ngon lành như mấy sợi trời mây
Mình nuốt hết niềm vui vào trong bụng

Mùng 1 Tết lụm khụm cõng hồn đời nao núng
Nghe trái tình vẫn trào bọt thân tâm
Ngắm mấy em đào em mận du xuân
Mình phành ngực mình sung thiên bất tử

Theo hưng phấn cỡi hồn phi về quá khứ
Nếm cái môi non còn cất thuở ban sơ
Con bé ăn nước mắm đi hẹn với anh khờ
Đôi môi con nít ôn mệ ơi nó mặn

Con nít chừ chắc cũng đang già lắm
Theo chồng con trôi giạt biết phương nào
Kiểu hun đứng suốt đời hai đứa khát khao
Cái môi mình dính vào cái đôi môi mọng

Mùng 1 Tết nắng xòe tia lửa rộng
Mình điểm tâm bằng mớ kỷ niệm xưa
Gấp thời gian từng nếp hỏi già chưa
Chắc còn trẻ nên mình còn ốt dột

2- Họa của Hạt Dưa

Qua Tết rồi nên cũng hết kiêng khem
tha hồ ngó mấy em đỏng đa đỏng đảnh
hồn thả rộng để tình đơm bông chỏng chảnh
thấy rộn ràng trở lại buổi mới yêu em

Hết Tết còn xuân nên còn phơi phới
và tim yêu luôn réo gọi lia phanh
nhìn em nào cũng cứ muốn xưng anh
tóc đã bạc nhưng tình xanh mướt rượt

và cứ thế ta la đà dĩ vãng
anh cao kều hun con nhỏ thấp le te
nhỏ nhón lên mình cúi xuống canh me
vì hun đứng nên cái hun đầu tiên trật chổ

mới đó mà mấy chục năm chăm bẳm
em ngày xưa có nhớ cái hun xưa
hun khát khao chắc lưỡi cũng chưa bưa
hun trúng mũi có mùi tanh nhờn nhợn

mấy chục Tết qua em anh già chát
nhớ chuyện xưa bỗng trẻ lại bất ngờ
cái hun đứng lui cui khật khờ trật chổ
cũng ấm lòng trong hơi lạnh xuân sang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét