Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Khi Chênh Vênh Nhìn Mập Mờ

1- Thơ Ngu Yên

Sợ tan vỡ đá ôm nhau thành núi
sợ chia lìa nước quấn quít thành sông
sợ bóng tối mặt trời mặt trăng luân phiên thắp sáng
sợ cô đơn chim hót thành bầy
sợ quên mình nắng in đời chiếc bóng
sợ cảnh buồn đất trùng điệp nở hoa
sợ lạnh lẽo cây mùa đông chôn lá
sợ ngày mai nên gọi hôm nay

Sợ tan vỡ em ôm tình hóa núi
sợ chia lìa em chịu đựng lòng sông
sợ bóng tối em hải đăng chờ đợi
sợ cô đơn em giữ chặt bóng người
sợ quên nhau em bảo tàng dĩ vãng
sợ cảnh buồn em tự hóa thành hoa
sợ lạnh lẽo, em biết không, trước sau gì cũng lạnh
sợ ngày mai, em biết rồi, mai nữa sợ ngày mai

2- Cảm tác của Hạt Dưa

Yêu tan vỡ sông rời nguồn chia nhánh
yêu chia lìa trời đất cách xa nhau
yêu bóng tối đêm dài luân vũ
yêu cô đơn núi đứng một mình
yêu lãng quên bắt đầu từ hiện tại
yêu nỗi buồn cây chẳng đơm bông
yêu lạnh lẽo mùa đông băng tuyết
yêu ngày mai nên chẳng nhớ hôm nay

Yêu tan vỡ anh thả mỗi bắt bóng
yêu chia lìa anh hờ hững tình em
yêu bóng tối anh trùm mền hò hẹn
yêu cô đơn anh thả lỏng cuộc đời
yêu lãng quên anh tro than dĩ vãng
yêu nỗi buồn anh mò mẫm làm thơ
yêu lạnh lẽo, anh phất phơ đời du tử
yêu ngày mai, anh bấm nút thời gian

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Chữ Tình

không ai định nỗi chữ tình
mà ai cũng vận vào mình là sao
tình là một chút lao xao
đêm tương tư đến lúc nào chẳng hay
tình là hơi hướm mây bay
bồi thêm chút nhớ những ngày xa em
tình là trọn vẹn êm đềm
xa xôi gần gũi thân quen lạ lùng
tình quắn quít tợ côn trùng
trần gian chia nhánh nối từng bước đi
phập phồng lo sợ chia ly
cứ vun vén mãi nên khi rã đàng
đau thương chua xót ngỡ ngàng
than trời nước mắt hai hàng tình ơi

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

thấy ghét người dễ sợ

viết làm chi mấy câu nghe não nuột
hình như ai rất tỉnh táo khi đùa
lầm lẫn nặng nên mắt sầu cỏ ướt
có gì đâu trăn trở mấy mùa xưa

đi đâu mất để trường buồn lớp nhớ
và một người thao thức tóc thôi bay
ngày con gái long đong hồn cỏ úa
bóng người đi xa tít cuối trời mây

chuyện cũ quá nên dần thành kỷ niệm
chút mây mù trên sương khói trong veo
bao thương tiếc rớt dần bờ lau lách
lâu quá rồi quên thủa có người theo

đôi phút rãnh thấy ghét người dễ sợ
ở trên cao ban phát mấy vần thơ
trổ tài hoa dụ dỗ mấy em khờ
rồi trốn biệt sợ gánh tình mang nợ