Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

Ướm Tình

O nớ ơi! răng O khờ dữ rứa
O làm tui chột dạ thấy thương liền
Mấy ngày qua tui đi ngang rẻ dọc
O chăm chút vườn như dáng cô Tiên

O nớ ơi! O dễ thương chi lạ
Chân sáo non quẫy gánh mộng ngoan hiền
Không tiểu thơ điệu đàng như các chị
Nhưng nhìn O ngan ngát nét hồn nhiên

O nớ ơi! tui mê O kinh khủng
Từ sáng chiều cho đến tận đêm khuya
Cứ mơ O không mần chi được hết
Bước ra đường tim óc múa cà tưng

Thôi O ơi! đừng ngây thơ bé bỏng
Tập làm dâu để tui rước cho rồi
Dạ thưa mạ xin cho con làm rễ
Cô bé nhất nhà là Út đó mạ ơi

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

Họa Thơ Bình Định -Phú Yên



Trai Bình Định gái Phú Yên

Tác giả: Phan Ni Tấn

*đa tình con mắt Phú Yên
Tản Đà

Nhiều phen toan gọi đó bằng em
Ngượng miệng nên bèn đánh tiếng im
Buổi trưa ngồi nghỉ dưới gốc mít
Ngoài đồng nắng thả rộn tiếng chim

Cúc -cắc, ngồi nhai miếng bánh tráng
Buồn buồn sẵn miệng hát lên chơi
Liếc mắt thấy đó cũng liếc mắt
Nắng trong lòng lắn quắn bốc hơi

Đa tình ơi con mắt Phú Yên
Che trời suối tóc thả nghiêng nghiêng
Con gái nhà ai coi ngộ quá
Lòng Bình Định không đảo cũng điên

Xưa Bình Định ở đất Phú Yên
Làm ăn gắp mối lại nên duyên
Gắn bó theo nhau qua nhiều kiếp
Cha Bình Định thì mẹ Phú Yên

Một bổn hai quê anh Bình Định
Chân đi nhớ xứ lại quay về
Để gái Phú Yên buồn nẫu ruột
Giận mà thương Bình Định sát kề

Như hôm nay đây kề với đó
“Thàn hậu” qua mắt hẹn môi thề
Mai kia dẫu nhớ quê da diết
Thương Phú Yên, chân ở không về


Họa Thơ Phan Ni Tấn

Trai Phú Yên Gái Bình Định

Muốn gọi đó bằng anh sao ngượng quá
Kéo nón che ngang con mắt đa tình
Vẫn thấy đó im re như cọng lá
Đây cũng lùng bùng dạ rối linh tinh

Nhem thèm đó trái xoài xanh Bình Định
Xuýt xoa chưa miếng nhỏ mà chua lèn
Ăn một lần đâm ra ghiền bất tận
Tậu tình chi cho tim phổi lăn quăn

Lúng la lúng liếng ơi mắt Bình định
Tóc ngang vai chưa dám hẹn câu thề
Trai Phú Yên chưa đi chân đã mỏi
Trồng cây si quên tuốt luốt đường về

Bình Định với Phú Yên duyên tiền kiếp
Nợ Tấn Tần từ thuở mẹ yêu cha
Lớn lên cùng chung giọng hò xứ Nẫu
Cách một truông đèo tần tật thiết tha

Liền kề bên không ưng đừng có tiếc
Coi chừng thiên hạ lớ qướ rinh đi
Cho Phú Yên tả tơi buồn thúi ruột
Áo khăn đâu lau hết lệ xuân thì

Đến ngàn sau đây luôn kề với đó
Chuyện tóc tơ lần lựa hẹn mốt mai
Cứ bông lơn rồi chàng ràng đứng ngó
Đây lấy chồng xa đó chớ thở dài

Hương Thành Nội Cũ



O nớ ơi! O làm tui lãng đãng
Chả là xưa, tui mê mẫn một người
Hương Thành Nội là O hay người nớ
Mà trong tui sắc Huế tím ngập trời

Nhớ ghê O, hạ về mùa hoa đỏ
Kỷ niệm vật vờ gặm nhắm hồn tui
O viết hay, tui cứ hoài suy nghĩ
O giống người – thuở hoa mộng buồn vui

O nớ ơi! mùa Thu trong Thành Nội
Có mây vàng che bớt nắng Thu rơi
Người làm duyên bên tường vi e ấp
Làm tim tui cứ luân vũ bồi hồi

O nhắc chi những cơn mưa dã dượi
Mưa lê thê mục đất tái tê đời
Mùa Đông xứ Huế rứa mà da diết
Hẹn dưới mưa răng cứ thấy tội người

O nớ ơi! tứ thời trăng diễm lệ
Là lúc người vừa tập lớn theo trăng
Là khi tui say trăng hồn lãng đãng
Mới quen người đã tính chuyện trăm năm