Em có nhớ trong sân trường buổi ấy
trái tình yêu vừa chớm nở trong ta
cành phượng xanh che chở lũ ve già
em đâu đó hoàng kim mười sáu tuổi
ta vẫn biết em nhiều người săn đuổi
còn riêng ta chỉ có tấm lòng son
cho không người luôn cả trái tim non
tặng tất cả điểm trang mùa con gái
em yêu mến đừng giả vờ ái ngại
vọc tình thư cho chết bọn con trai
vờ ngây thơ trong buổi nắng ban mai
và ngơ ngác khi chiều buồn tím thẫm
em vẫn biết tình ta yêu rất đậm
tim bao la mở cửa đón mời em
sáng bình minh đến chiều tối đêm đen
từ sao khuya đến lúc mặt trời lên
ta vác nặng khối tình em thánh giá
ta mang nặng trái tình người gỗ đá
tình nở hoa theo bóng dáng em đi
em vội bước và chẳng thèm suy nghĩ
mối tình thơ của một gã trai si
đã yêu em mê muội có hề chi ?
sung sướng nhận nụ cười em ban phát
ánh mắt em suốt đời ta khao khát
như mật hoa quyến rũ ngọt mê ly
hai mươi năm em luôn mãi kiêu kì
vẫn nhan sắc không bao giờ có tuổi
em có nhớ chút tình ta thuở ấy