Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Ta Về

ta về ngọc đã hóa bùn
vườn xưa nhà cũ lạnh lùng chia tay
mồ hôi ướt áo lưu đày
dấu đâm lút cán phơi bày lẻ loi
trái tim dột nát tơi bời
cầm trang niên thiếu khóc đời xác xơ


ta về gom hết bơ vơ
khơi vầng trăng dậy làm thơ níu tình
tưởng như người vẫn chờ mình
dè đâu khan cổ gọi tình mất tiêu
ngậm ngùi chân bước liêu xiêu
vết thương chí tử ít nhiều di căn