rãnh rang ra mái hiên ngồi
bới tung dĩ vãng tìm thời đôi mươi
vung tay thắp sáng nụ cười
có trong ngang dọc mấy mùa tóc xanh
săm soi lục lạo thanh xuân
bài thơ trăng đã nửa chừng chênh vênh
thở dài rụng hết ngông nghênh
còn bao lâu nữa lãng quên cuộc đời